Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

THƯ ROBERT MUGABE GỬI KIM JONG-UN (Phần 2)

Phần 2: Ký ức về cha của cháu và những người bạn

Cháu Un yêu quí của bác,
Năm 2011 vừa qua là một năm đại đại hạn đối với những người bạn thân nhất trên đời của bác, những con người nổi tiếng, tuyệt vời mà không hiểu sao mọi người lại gọi họ một cách đầy thù hận và nguyền rủa là những nhà độc tài, những tên bạo chúa. Thật là miệng lưỡi thế gian mới ngoa ngoắt, ác độc làm sao.
Cháu có biết không, mỗi khi thiêm thiếp chuẩn bị bước vào giấc ngủ, những hình ảnh cuối cùng trên cõi trần gian của người bạn cố tri của bác và của cha cháu, đại tá Gaddafi, lại hiện về khuấy động làm bác không thể nào ngủ yên, cứ bị chìm vào những cơn mộng mị thật là đáng sợ. Ông ấy thường nói không biết là đùa hay thật, bảo với bác rằng dưới này vui lắm, hãy chui vào ống cống để xuống đây với tôi. Cứ tỉnh giấc thức dậy là mồ hôi bác lại vãi ra như tắm. Ôi thật là tội nghiệp người bạn quí, bạn vàng, chỉ mới cầm quyền được 42 năm  mà đã vội ra đi. Mà đâu chỉ có vậy, bọn nhà báo lại cứ nhằm vào cái miệng ống cống, nơi núp trốn cuối cùng của ngài đại tá anh hùng để quay phim chụp ảnh, cứ nhằm vào mấy lời van xin « đừng bắn, đừng bắn » của ông ấy để đưa ra những lời giễu cợt, bình luận xấu xa. Bác thương xót cho số phận của Gaddafi bao nhiêu thì cũng  thương cho số phận của người em kết nghĩa Saddam Hussein 6 năm về trước bấy nhiêu. Thật là trớ trêu và cũng thật là kỳ lạ cháu ạ, đây là hai con người mà sự khởi đầu thật là vinh quang oai hùng còn sự kết thúc lại vô cùng đau đớn và tủi nhục, giống hệt như nhau. Nghĩ tới họ, bác bỗng lạnh người thấy lo cho mình, lo rằng đến lúc mình cũng bị đối xủ dã man tàn bạo như thế, như trước đây mình đã làm với bao nhiêu người khác.

Hai bạo chúa ở châu Phi
Người đang ở lại, người thì lìa xa!
(Mugabe và Gaddafi)

Bác cảm thấy như lòng mình nghẹn lại khi nhớ tới mấy người bạn tri kỷ của bác và của cha cháu ở vùng Bắc Phi. Họ cũng chỉ mới cầm quyền trên dưới 30 năm thôi mà đã bị nhân dân nguyền rủa, gán cho bao nhiêu là tôi lỗi khủng khiếp : tham nhũng, buôn bán ma túy và vũ khí, rồi cả giết người nữa chứ. Mà tài sản của họ có đáng là bao : Ben Ali xứ Tunisia chỉ có vài ba chục tỉ đô cùng 1,6 tấn vàng, Mubarak xứ Kim Tự Tháp cũng chỉ thu vén được có 70 tỉ đô. Ấy thế mà giờ đây kẻ thì phải biệt xứ với án tử hình đang rình rập, người thì phải nằm trong cũi hệt như một con vật để mấy lần bị đưa vào tòa xét xử, trông thật thê thảm. Ôi, bác thấy lo cho cái thân già của bác quá cháu ạ. May ra trên thế gian này chỉ còn cháu với cái thằng Al Assad ở Sirya, thằng Chavez Venezuela, thằng Ahmadinejad Iran mới hiểu được nỗi lòng của bác. Mà ngay cả mấy thằng này giờ đây cũng đang sống dở chết dở. Ông Trời chẳng công bằng tí nào, thật khổ thân và tội nghiệp chúng nó quá.

Độc tài thân thiết làm sao,
Ngày mai nhớ chuyển cho tao ít dầu!
(Mugabe và Chavez)


Em còn trẻ lắm anh ơi,
Thương em anh nhớ đừng vời em đi!
(Gaddafi và Assad)


Mu-ba bàn với Mu-ga
Làm sao vơ vét đô-la thật nhiều!
(Mubarak và Mugabe)


Gặp nhau mừng rỡ bắt tay
Cùng nhau chờ đón tương lai đen ngòm!
(Mugabe và Ahmadinejad)

Cháu Un thân yêu của bác,
Năm 2011 cũng là năm mà người bạn đáng yêu nhất, lớn nhất của bác, ông Kim Jong-Il vĩ đại, là cha cháu, qua đời. Khi hay tin, bác đã đau đớn vật vã hàng tuần lễ và chẳng biết có vượt qua nổi sự mất mát quá lớn này hay không. Vậy mà không ngờ bác vẫn đứng vững được đến ngày hôm nay cháu ạ. Chỉ có điều mỗi khi ai đó gợi nhớ về ông Kim Jong-il vĩ đại thì lòng bác lại quặn đau, còn nước mắt nước mũi thì cứ tuôn ra dào dạt, dào dạt.
 Cháu có thể không biết, rằng cha của cháu chính là người trực tiếp chỉ huy và tổ chức cho các chuyên gia quân sự Triều tiên giúp bác huấn luyện Lữ đoàn thứ Năm khét tiếng năm 1981, vì vậy trong thâm tâm của bác, cha cháu luôn luôn là người bạn vĩ đại của Zimbabwe, luôn luôn như thế cháu ạ, mặc dù nhân dân nước bác có thể nghĩ khác. Họ cho rằng ông ấy phải bị lên án vì đã dính dáng đến vụ thanh trừng làm chết khoảng 20.000 người Zimbabwe những năm 1982-1983.
 Mùa World Cup 2010 tại Nam Phi, bác đã lên kế hoạch rất cặn kẽ, chi tiết, mời đội bóng đá Bắc Triều tiên thân yêu sang Zimbabwe tập luyện khoảng 2 tuần để làm quen sân bãi, khí hậu, con người, văn hóa châu Phi và bao nhiêu thứ khác... trước khi sang thi đấu giải thế giới, vậy mà thông tin bị rò rỉ ra ngoài khiến người dân liên tục biểu tình, phản đối ầm ầm, làm cho bác cũng bối rối đành hủy bỏ vụ tập huấn.
Cũng năm đó khi biết ông Kim Jong-Il vĩ đại rất thích động vật hoang dã châu Phi, bác đã bí mật gửi cho ông ấy các cặp hươu cao cổ, ngựa vằn, sư tử, linh dương và cả một cặp voi con đang bú mẹ mà bác đã lấy được từ Vườn quốc gia Zimbabwe. Không biết  bây giờ chúng có còn sống hay không, nhưng không sao đâu, đây là những loài thú cực quí hiếm và rất bổ dưỡng nữa, sống thì chăm mà chết thì ăn cháu ạ. Thông tin lọt tiếp ra ngoài, một lần nữa bác lại bị lên án. Qua vụ này, bác chạnh lòng khi nghĩ về một bộ phận nhân dân Zimbabwe, chúng không được ngoan ngoãn hiền thục nết na dễ bảo như dân Triều tiên của cháu. Chúng không hiểu được một điều hết sức hiển nhiên rằng : đất nước này, tài nguyên này và cả nhân dân này nữa đều là tài sản vật thể và phi vật thể của bác, chỉ một mình bác thôi, huống hồ là mấy con thú rừng vớ vẩn kia ?
Cháu Un vô cùng yêu thương của bác,
Đầu năm nay bác vừa mới tổ chức sinh nhật lần thứ 88 với chi phí hết sức tiết kiệm là 1 triệu USD. Qua 32 năm cầm quyền, chỉ trừ ra một số ít bọn phản động là hay lắm chuyện và bêu riếu bác thôi, còn lại đa số người dân đều yêu kính bác, họ thường gọi bác là Bố Già của Zimbabwe. Nhân dân, thông qua các cuộc bầu cử tự do dưới họng súng, đã cho bác cầm quyền đến tận bây giờ, khi mà hàm răng của bác không còn một chiếc răng thật nào, mọi thứ trước khi cho vào miệng đều phải được nghiền nát. Tuy vậy bác chưa toại nguyện vì đến nay bác vẫn chưa tìm được đệ tử chân truyền. Bác đã nghĩ tới việc truyền ngôi báu cho thằng con út 15 tuổi Bellarmina Chatunga nhưng nó còn bé bỏng và thơ dại quá, suốt ngày lêu lổng chỉ thích chơi bóng rổ với chúng bạn mà thôi.  Bác thường bảo với nó rằng : Con cố mà theo nghiệp của ba, hãy nhìn tấm gương của anh đại tướng Un thiên tài biết cưỡi ngựa lái xe tăng bên Triều tiên mà học, mà rèn luyện. Nó nhìn bác với ánh mắt ngây ngô, không hiểu nổi thiên tài là gì, cưỡi ngựa và lái xe tăng là như thế nào, không gật mà cũng chẳng lắc. Do vậy bác chẳng dám hy vọng gì nhiều ở cái thằng Chatunga khờ khạo đâu cháu ạ.

Mới đó đã tám tám năm
Hơi tàn thổi nến rồi nằm quay đơ!
(Sinh nhật lần thứ 88 của Mugabe,
Chatunga đội mũ đỏ đứng ở góc trên bên trái)

Nhìn sang đất nước Triều tiên thân yêu của cháu, bác thèm lắm. Bác thèm lắm lắm cái mô hình Ông – Cha – Con lần lượt cai trị đất nước mà các bậc tiền bối Kim Il-sung, Kim Jong-il đã dày công xây dựng, nơi đó mọi người đều trở thành những con cừu ngoan ngoãn dễ sai khiến. Đây mới thật là mô hình tuyệt vời, lý tưởng, đó cũng chính là cái đích vươn tới của nhân loại cháu à. Ông nội cháu, cha cháu đã để lại cho đời một công thức cai trị mẫu mực mà bao dòng họ tiếng tăm siêu đẳng như Kennedy, Bush, Gandhi, Bhutto... cũng không bao giờ làm được.
Bọn tư bản giãy chết hãy nhớ lấy nhé, chúng mày có thể lắm tiền, nhiều của, nhân dân của chúng mày có thể được sung sướng tự do, nhưng chúng mày không bao giờ có được những giá trị tinh thần không gì sánh nổi mà ba cha con ông cháu họ Kim để lại cho đất nước Triều tiên đâu.
Cháu hãy luôn nhớ và yên tâm rằng ba cha con ông cháu họ Kim luôn luôn ở trong tấm lòng teo tóp của kẻ già nua tội nghiệp này.
Cho bác hôn một cái tạm biệt thật kêu vào cặp má nung núc mỡ của cháu nhé, thằng Un bé bỏng của bác.
Robert Mugabe.

PS: Cháu gửi gấp cho bác mấy ký củ sâm dái dê tươi để bác xào với gan tê giác một sừng nhé, bác là bác hợp với món này lắm.

Mời đọc lại: Phần 1




Không có nhận xét nào: