(Theo Tin180.com ) TSYG: Vấn đề TQ mổ cắp nội tạng của các học viên Pháp Luân Công đã bị phát hiện từ năm 2006, đến nay vẫn đang bị dư luận thế giới lên án mạnh mẽ, do đó xin đăng lại bài diễn văn năm 2010 của ông David Kilgour, nguyên Thứ trưởng ngoại giao Canada, công tố viên Hoàng gia, thành viên nhóm điều tra về tội ác khủng khiếp này.
Bài diễn văn này được đọc vào cùng ngày với một cuộc họp báo tại Nghị viện Châu Âu ở Strasbourg, Pháp. Sau đó, một đa số lớn các thành viên của Nghị viện Châu Âu đã bỏ phiếu hôm 19 tháng 5 để yêu cầu Ủy ban Châu Âu điều tra về cảnh ngộ của các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc.
Nguyên Thứ trưởng Ngoại giao David Kilgour phát biểu tại một lễ kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp trên Quả đồi Nghị viện (Parliament Hill) tại Ottawa, Canada, hôm 12/5/2010. (Donna He/The Epoch Times)
Nội dung bài diễn văn:
Vào mùa hè năm ngoái, khi những nhà dân chủ Iran tường thuật lại ở trên mạng Internet những câu chuyện về sự bạo lực của chế độ, một số nhà quan sát quốc tế lần đầu tiên được giới thiệu về Pháp Luân Công như những người tham gia vào chiến dịch vì quyền tự do thông tin. Các học viên Pháp Luân Công đã phải mất gần một thập kỷ để phát triển một phần mềm chống kiểm duyệt hữu hiệu nhất, một kết quả quan trọng mà nhờ đó có sự cải thiện về dòng chảy thông tin đến và đi khỏi các xã hội độc tài.
Pháp Luân Công (hay Pháp Luân Đại Pháp) là một môn tập cổ truyền đề cao các chuẩn mực đạo đức để tu dưỡng thân thể và tính cách. Nó chứa đựng những tinh hoa của các hệ thống tu dưỡng truyền thống, như Phật gia và Đạo gia, kết hợp với một bộ các bài tập nhẹ nhàng. Các nguyên tắc đạo đức cốt lõi của môn tập này là “Chân, Thiện và Nhẫn”. Hiện nay, môn tập đã vươn tới hàng triệu người thuộc các tầng lớp khác nhau ở trên 100 nước trên thế giới.
70-100 triệu học viên
Ở Trung Quốc, nơi môn tập lần đầu tiên được đưa ra công chúng năm 1992, Pháp Luân Công đã phát triển lên đến con số lớn hơn cả số đảng viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong vòng có 7 năm – từ 70 đến 100 triệu theo ước tính của chính phủ.
Tại Bắc Kinh, ĐCSTQ đã hoảng sợ khi thấy hàng chục triệu người dân Trung Quốc công khai tham gia một hình thức tập luyện dựa trên một niềm tin khác với chủ nghĩa cộng sản. Các bài tập có thể được tập tại bất cứ ở đâu vào bất cứ lúc nào, nhiều hay ít là tùy thuộc vào mỗi học viên, tập một mình hoặc theo nhóm, ở trong nhà hay ngoài trời đều được. Tính chất vô định hình của môn tập này có nghĩa là Đảng không thể kiểm soát được.
Những phỉ báng và trấn áp đầu tiên đối với Pháp Luân Công bởi các phần tử của Đảng muốn tìm cách cấm môn tập này đã dẫn đến những kiến nghị và phản đối của các học viên, được phối hợp qua điện thoại di động và mạng Internet. Sự huy động này đã làm bực mình hơn nữa các ‘thủ trưởng đảng’ tại Bắc Kinh. Đối với họ, việc biến Pháp Luân Công trở thành nạn nhân đã trở nên một tội dễ trốn hơn là làm việc tương tự đối với những nhóm tín ngưỡng tinh thần nổi tiếng hơn. Các nạn nhân Pháp Luân Công thường là những người không có các mối liên hệ với phương Tây và không biết các thứ tiếng phương Tây. Việc kích động lòng thù hận kéo dài một thập kỷ đối với họ trên các phương tiện truyền thông của đảng đã gây ra những hậu quả bi thảm.
Giang Trạch Dân
Một tình huống tiến thoái lưỡng nan cho chủ tịch Giang Trạch Dân với tư cách là chủ tịch Trung Quốc vào năm 1999 không chỉ là rằng Pháp Luân Công có nguồn gốc Trung Quốc và đang phát triển trên khắp cả nước giữa các công dân thuộc mọi lứa tuổi, khu vực và nghề nghiệp, bao gồm cả các đảng viên; mà nó còn là rằng chủ nghĩa Mác-xít như một nhập khẩu ý thức hệ phương Tây vào Trung Quốc rõ ràng là của ngoại bang. Những người cộng sản thấy rằng một triết lý phổ biến có nguồn gốc Trung Quốc đang tách ra khỏi nền tảng mà họ vẫn đứng ở trên. Việc chấp nhận Pháp Luân Công sẽ có thể dẫn đến sự biến mất của bất cứ sự hiện diện ý thức hệ nào mà đảng vẫn giữ trong tâm trí của người Trung Quốc.
Cũng có những chuẩn mực đạo đức của Pháp Luân Công khiến một bộ phận trong đảng cảm thấy không thoải mái. Việc có hàng chục triệu người đang quảng bá và sống theo chân và thiện hầu như không phải là thế giới quan độc tài của Giang Trạch Dân. Trong một lá thư bị lộ ra ngoài được gửi đi vào tháng 4/1999 tới các ủy viên thường trực Bộ chính trị Ban chấp hành Trung ương ĐCSTQ, Giang Trạch Dân viết: “Chẳng lẽ chủ nghĩa Mác-xít mà những người cộng sản chúng ta có, chủ nghĩa duy vật, chủ nghĩa vô thần mà chúng ta tin theo không thể thực sự chiến thắng một bộ những thứ mà Pháp Luân Công giảng hay sao?” Nói ngắn gọn là Giang Trạch Dân sợ sự chế nhạo của công chúng.
‘Chủ nghĩa Mác-xít đấu với Pháp Luân Công’
Lo sợ sự phát triển của Pháp Luân Công, Đảng đã đàn áp môn tập này như là một đối thủ với một sự tàn bạo man rợ liên tục từ tháng 7/1999. Tra tấn, hãm hiếp, đánh đập đến chết, giam giữ trong các trại lao động cưỡng bức, tẩy não – tất cả đều đã trở thành số phận hàng ngày của các học viên Pháp Luân Công trên khắp Trung Quốc trong hơn một thập kỷ qua.
Các học viên Pháp Luân Công ngày nay chiếm 2/3 các nạn nhân tra tấn và một nửa số người đang bị giam giữ trong các trại “cải tạo lao động” trên khắp Trung Quốc. Số các học viên Pháp Luân Công bị tùy tiện giết hại và mất tích được ghi chép hàng năm cho đến nay đã vượt quá tổng số của bất cứ nhóm nạn nhân nào khác của đảng. Theo các nghiên cứu mà David Matas và tôi đã làm, được trình bày trong cuốn sáchThu hoạch đẫm máu của chúng tôi, các học viên đã bị giết hại lên đến con số hàng ngàn kể từ năm 2001 để nội tạng của họ có thể được bán cho cả người Trung Quốc lẫn người nước ngoài.
Kết luận chính của cuốn sách là “ngày nay vẫn tiếp tục có việc chiếm đoạt nội tạng trên quy mô lớn từ các học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi đã kết luận rằng chính phủ Trung Quốc và các cơ quan chính quyền ở rất nhiều nơi trong nước, đặc biệt là các bệnh viện nhưng cũng là các trại giam và “tòa án nhân dân”, kể từ năm 1999 đã đẩy vào chỗ chết một số lượng lớn nhưng chưa rõ là bao nhiêu các tù nhân lương tâm Pháp Luân Công. Các cơ quan quan trọng sống còn của họ, bao gồm thận, gan, giác mạc và tim, đã bị chiếm đoạt để bán với giá cao, nhiều khi cho những người nước ngoài, những người thường phải đối mặt với thời gian chờ đợi dài để nhận được việc hiến tặng tự nguyện các nội tạng đó ở nước họ.”
Từ rất nhiều mảnh bằng chứng mà chúng tôi đã kiểm tra, chúng tôi đã không hình thành kết luận của mình từ bất cứ một bằng chứng đơn lẻ nào, mà là từ tổng cộng của các bằng chứng. Bản thân mỗi bằng chứng đều có thể được xác minh và phần lớn các bằng chứng là không thể chối cãi được. Tổng hợp lại, chúng cấu thành một bức tranh tổng thể kết luận là có tội trong một đất nước thậm chí thiếu cả việc giả vờ có pháp quyền hay tôn trọng phẩm giá con người. Bản báo cáo được duyệt lại của chúng tôi có thể được truy cập bằng 18 thứ tiếng tại địa chỉ www.david-kilgour.com
Các diễn biến gần đây
Các nỗ lực của rất nhiều người ở Trung Quốc và trên toàn thế giới nhằm chặn đứng tội ác chống lại loài người mới này đã tạo ra sự khác biệt nào hay chưa? Cuốn sách của chúng tôi lưu ý đến nhiều diễn biến khác nhau cả ở trong và bên ngoài Trung Quốc đã xảy ra kể từ khi chúng tôi đưa ra bản báo cáo đầu tiên năm 2006, bao gồm:
- Kể từ tháng 6/2007, các bệnh nhân Trung Quốc đã được ưu tiên trong việc cấy ghép tạng, so với những người nước ngoài.
- Các trang web ở Trung Quốc mà trước kia quảng cáo giá cả và thời gian chờ đợi ngắn cho việc cấy ghép đã biến mất. Ông Matas và tôi đã sao lưu lại các trang đó, nhưng bây giờ không còn nhìn thấy các trang gốc đó nữa.
- Chính phủ Trung Quốc hiện đã thừa nhận rằng việc lấy tạng từ các tù nhân này là không đúng đắn. Thứ trưởng Y tế Huang Jeifu, vào thời điểm công bố dự án thử nghiệm hiến tạng vào tháng 8/2009, đã tuyên bố rằng các tử tù bị thi hành án “nhất định không phải là một nguồn đúng đắn cho việc cấy ghép tạng”.
- Đài Loan đã cấm việc viếng thăm của các bác sĩ Trung Quốc môi giới cấy ghép tạng.
- Các bệnh viện cấy ghép chính ở Queensland , Australia đã cấm việc đào tạo cho các phẫu thuật viên Trung Quốc.
- Israel đã thông qua một đạo luật cấm việc mua bán và môi giới tạng và đã chấm dứt việc tài trợ thông qua hệ thống bảo hiểm y tế cho các ca cấy ghép cho các công dân của mình tại Trung Quốc.
- Thượng nghị sĩ Bỉ Patrik Vankrunkelsven và thành viên Nghị viện Canada Borys Wrzesnewskyj đều đã đưa ra Nghị viện tương ứng của mình dự luật có hiệu lực xuyên lãnh thổ cấm việc du lịch ghép tạng. Cả hai đạo luật này đều sẽ phạt bất cứ bệnh nhân cấy ghép nào nhận tạng mà không được sự cho phép của người cho trong đó bệnh nhân đã biết hay phải là đã biết về việc thiếu vắng sự cho phép này.
- Hiệp hội Y tế Thế giới đã ký một thỏa thuận với Hiệp hội Y tế Trung Quốc rằng tạng của các tù nhân và những cá nhân khác đang bị giam giữ không được sử dụng để cấy ghép trừ khi người nhận tạng là thành viên gia đình của chính họ.
- Hội cấy ghép đã phản đối cả việc cấy ghép tạng từ các tù nhân và việc trình bày các nghiên cứu liên quan đến dữ liệu bệnh nhân hay các mẫu từ người nhận tạng hay mô từ các tù nhân.
Tình hình đang xấu đi đối với Pháp Luân Công
Không may là, những diễn biến đáng khen ngợi này đã không đem lại việc chấm dứt giết người để kiếm lời. Đối với Pháp Luân Công, vấn đề trên thực tế đã trở nên tồi tệ hơn. Từ khi chúng tôi bắt đầu công việc của mình, số tù nhân bị kết án tử hình và sau đó bị thi hành án trên khắp Trung Quốc đã giảm đi rất nhiều, nhưng số ca cấy ghép, sau khi giảm đi chút xíu, sau đó lại tăng trở lại lên mức trước kia.
Vì nguồn tạng cấy ghép đáng kể duy nhất khác ở Trung Quốc bên ngoài các học viên Pháp Luân Công là các tù nhân bị kết án tử hình, việc giảm lấy tạng từ những người đó đồng nghĩa với việc tăng lấy tạng từ các học viên Pháp Luân Công. Việc mổ cướp tạng từ các học viên Pháp Luân Công đã trở nên tồi tệ hơn từ khi công việc của chúng tôi bắt đầu, nhưng những động thái đáng kể trong chính sách và thực tiễn cả ở trong và ngoài Trung Quốc đã khuyến khích chúng tôi đến một mức độ nào đó. Sự sẵn lòng thay đổi là có. Tất cả chúng ta đều cần phải tiếp tục gây sức ép để Bắc Kinh thay đổi cho đến khi việc buôn bán vô nhân đạo này chấm dứt.
Mối quan hệ mật thiết giữa các trại lao động cưỡng bức ở Trung Quốc và các việc làm trong ngành công nghiệp sản xuất ở Châu Âu và các nơi khác là như thế nào? Mạng lưới các trại hiện nay đã tồn tại từ những năm 1950, khi Mao Trạch Đông xây dựng chúng theo mô hình rất giống với các trại được lập nên ở nước Nga dưới thời Stalin và thời Đệ tam Quốc xã của Hít-le. Thậm chí ngày nay ở Trung Quốc, chỉ cần có một chữ ký của cảnh sát là có thể đưa ai đó vào một trại lao động tối đa là 3 năm. Không có xét xử và không có kháng án trong mô hình độc tài quen thuộc đó.
Trong khi nghiên cứu những cáo buộc rằng các học viên Pháp Luân Công đang bị giết chết để lấy nội tạng ở Trung Quốc, ông Matas và tôi đã đến thăm hơn một chục nước để phỏng vấn các học viên đã từng bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức, nhưng sau đó đã cố gắng thoát được khỏi trại và cả đất nước đó nữa.
Họ đã kể với chúng tôi về việc phải làm việc trong những điều kiện đáng kinh hoàng tới 16 giờ hàng ngày mà không được trả công, chỉ có một ít đồ ăn, ngủ chen chúc cùng nhau trên sàn nhà, và còn bị tra tấn nữa. Việc lao động của họ liên quan đến làm hàng xuất khẩu, từ quần áo cho đến đũa ăn cơm và đồ trang trí Giáng sinh, không còn nghi ngờ gì nữa là như các nhà thầu phụ bị giấu tên cho những nhà xuất khẩu vô đạo đức và trái với các luật của Tổ chức Thương mại Thế giới.
340 trại lao động cưỡng bức
Một ước tính số lượng những trại này trên khắp Trung Quốc vào năm 2005 là 340, với khả năng chứa khoảng 300.000 người. Các ước tính khác về số lượng những người bị giam giữ còn cao hơn nhiều. Vào năm 2007, một báo cáo của chính phủ Mỹ ước tính rằng ít nhất một nửa số người bị giam giữ trong các trại là học viên Pháp Luân Công.
Đó là sự kết hợp của sự cai trị độc tài và lý thuyết kinh tế ‘cái gì cũng được phép’ đã cho phép việc sản xuất xuất khẩu vô nhân đạo này tiếp diễn.
Kết luận
Những gì mà Nghị viện Châu Âu làm luật để đảm bảo, rằng tất cả các ca cấy ghép tạng phải thực sự tự nguyện thông qua sự cho phép với đầy đủ thông tin khi ra quyết định, là quan trọng. Đối với những nội tạng được buôn bán ở Trung Quốc hay bất cứ quốc gia nào khác, David Matas và tôi muốn khuyến khích các bạn cân nhắc một số hoặc tất cả 20 khuyến nghị trong cuốn sách Thu hoạch đẫm máu của chúng tôi, bao gồm:
Hối thúc hệ thống đảng-nhà nước ở Trung Quốc:
- Ngừng việc đàn áp, bỏ tù và ngược đãi các học viên Pháp Luân Công;
- Ngừng việc thu hoạch tạng từ tất cả các tù nhân;
- Cấm quân đội tham gia vào việc cấy ghép tạng;
- Thiết lập và kiểm soát một hệ thống hiến tạng hợp pháp (Mỗi một người cho tạng để cấy ghép phải đồng ý cho bằng văn bản. Những sự đồng ý này phải được cung cấp phục vụ cho việc điều tra bởi các quan chức nhân quyền quốc tế.);
- Mở cửa tất cả các trại giam, bao gồm cả các trại lao động cưỡng bức, để phục vụ cho việc điều tra quốc tế; và
- Thả tự do cho ông Cao Trí Thịnh, một luật sư nhân quyền, người đã trở thành ‘lương tâm của Trung Quốc’, và cho phép ông đoàn tụ với gia đình.
Thực hiện các biện pháp sau và thi hành cho đến khi hệ thống đảng-nhà nước ở Trung Quốc ngừng việc mổ cướp đoạt nội tạng của các tù nhân:
- Các chuyên gia y tế ở Liên minh Châu Âu phải tích cực ngăn các bệnh nhân của mình không đến Trung Quốc để phẫu thuật cấy ghép;
- Chính phủ các nước thuộc Liên minh Châu Âu không được cấp thị thực cho những bác sĩ Trung Quốc đang muốn được đào tạo về cấy ghép cơ quan hay mô cơ thể;
- Các bác sĩ ở Liên minh Châu Âu không được đến Trung Quốc để đào tạo về phẫu thuật cấy ghép;
- Các đóng góp được gửi đến các tạp chí y khoa ở Liên minh Châu Âu về kinh nghiệm của Trung Quốc phải bị khước từ.
- Các công ty dược ở Liên minh Châu Âu phải bị cấm không được xuất khẩu sang Trung Quốc bất cứ dược phẩm nào chỉ chuyên dùng trong việc phẫu thuật cấy ghép;
- Nghị viện Châu Âu phải ban hành luật xuyên lãnh thổ, phạt việc tham gia vào cấy ghép tạng mà không có sự đồng ý; và
- Tất cả các chính phủ thuộc Liên minh Châu Âu phải cấm việc nhập cảnh của bất cứ người nào được biết là tham gia vào việc buôn bán tạng mà không có sự đồng ý được quyết định khi có đầy đủ thông tin.
Tóm lại, tôi muốn khuyến khích các bạn phát triển một chương trình hành động hữu hiệu cho Nghị viện Châu Âu giúp chấm dứt sự lạm dụng kinh khủng này.
Xin cảm ơn.
Ông David Kilgour là một thành viên của Nghị viện Canada từ năm 1979 đến năm 2006, và cũng là Công tố viên Hoàng gia, Phó chủ tịch Nghị viện và Chủ tịch của các Ủy ban Toàn Nghị viện, Thứ trưởng Ngoại giao phụ trách khu vực Châu Mỹ La-tinh và Châu Phi, và Thứ trưởng Ngoại giao phụ trách khu vực Châu Á-Thái Bình Dương.
Ông và luật sư nhân quyền David Matas đã xuất bản cuốn sách “Thu hoạch đẫm máu – Giết chết các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng.” Hai ông gần đây đã được trao Giải thưởng Nhân quyền 2009 của Hội Nhân quyền Quốc tế tại Thụy Sĩ cho công việc của họ nhằm đề cao nhận thức đối với nạn chiếm đoạt nội tạng được nhà nước bảo hộ tại Trung Quốc. Hai ông cũng đã được đề cử Giải Nobel Hòa bình 2010. Để biết thêm thông tin, xin mời đến địa chỉ:www.david-kilgour.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét